Tìm kiếm
Latest topics
» [Truyện Huyền Huyễn, Kinh Dị] Hoàng Hà Quỷ Quan 01 (Trấn Hà Ấn) - Nam Phái Tam Thúcby Lưu Hà Thu Dec 01, 2016 12:59 am
» [Tiểu Thuyết Huyền Huyễn, Trộm Mộ] Mô Kim Hiệu Úy Cửu U Tướng Quân- Thiên Hạ Bá Xướng
by Lưu Hà Wed Nov 23, 2016 9:13 pm
» [Truyện Trinh Thám, Kinh Dị] Pháp y Khả Khả - An Lan Du Nhiên
by Mapketao Tue Nov 22, 2016 8:18 pm
» Tiểu thuyết trinh thám, kinh dị: Tử Điểu - Khủng bố đại vương Lý Tây Mân
by Mapketao Sun Nov 20, 2016 4:15 pm
» [Review truyện và tác giả] Giới thiệu tác giả trinh thám Trung Quốc: Nữ nhà văn hotgirl Diệp Thông Linh
by Lưu Hà Fri Nov 11, 2016 11:10 pm
» [Review truyện và tác giả] Giới thiệu: Khủng bố đại vương Lý Tây Mân
by Lưu Hà Fri Nov 11, 2016 9:31 am
» [Review truyện] Thanh Minh, Xin Lỗi Về Hoàng Hà Quỷ Quan Toàn Tập - Nam Phái Tam Thúc
by Lưu Hà Thu Nov 10, 2016 5:10 pm
» [Truyện Trinh Thám, Tâm Lý Tội Phạm] Váy Lam Sát Nhân - Ngải Tây
by Lưu Hà Sat Nov 05, 2016 11:48 pm
» [Truyện Tiên Hiệp, Kỳ Huyễn Convert] Liệp Mạng Sư Truyền Kỳ - Cửu Bả Đao
by Lưu Hà Sat Nov 05, 2016 10:47 am
» [Truyện Trinh Thám, Kinh Dị] Mê thất đích quân thứ
by KimLinh Wed Nov 02, 2016 3:35 pm
Most active topics
Most Viewed Topics
[Cổ đại] - Nhà có trung khuyển - Song Tam
Trang 1 trong tổng số 1 trang • Share
[Cổ đại] - Nhà có trung khuyển - Song Tam
Nhà có trung khuyển
Tác giả: Song Tam
Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành
Tình trạng edit: Hố :3
Số chương: 57
Editor: Xiao Jiang
Văn án
Người khác nuôi đều là nuôi tiểu miêu, tiểu cẩu, vì sao nhà nàng …
Ném ra một miếng sườn kho tàu, người đàn ông cường tráng vui sướng nhảy tới, cúi đầu ăn từng ngụm từng ngụm ngon lành, nước tương và xương xẩu văng tứ tung, dáng vẻ phong độ thần mã đều là mây bay.
Tần Minh Nguyệt thấy thế không khỏi thở dài, ngửa đầu nhìn trời cao lẩm bẩm hỏi:
“Ông trời, ta đã làm chuyện gì nên tội, mà người để cho người này bò lên giường của ta, ăn thịt của ta?!”
Nội dung nhãn: Cuộc sống bình dân, tình yêu nông thôn, chung tình.
Từ khóa: Nhân vật chính: Tần Minh Nguyệt, Đại Đức ⌊ Phối hợp diễn: Hòa nhi ⌊ Cái khác: trung khuyển.
Giang Võ- Tổng số bài gửi : 4
Points : 9
Reputation : 0
Join date : 16/09/2016
Age : 27
Chương 1: Bò lên giường
Chương 1: Bò lên giường
- Click để xem:
- Đêm khuya thanh vắng, toàn trấn nhỏ đã lâm vào ngủ say, nếu không phải trong quán rượu còn có ánh sáng của mấy ngọn đèn dầu ảm đạm khẽ lay động trong gió đêm, thì bất kỳ ai cũng sẽ cho rằng thời gian dường như đã ngừng lại rồi.
Nhưng mà màn đêm yên lặng này, lại bị hai tên gia hỏa xiêu xiêu vẹo vẹo phá vỡ.
“Đại Đức, ngươi vẫn ổn..chứ… Ợ!”
Tiếng ợ rượu đột ngột của tên nam nhân đánh thức chó của mấy nhà xung quanh, tiếng chó sủa lẻ tẻ vang lên vài cái, vang vọng rồi tiêu tan ở nông trại giữa núi rừng.
“Không…” Dưới chân Đại Đức lảo đảo một cái, hai vò rượu đang ôm trên cánh tay tuột ra, may mắn thân thể hắn cao, vững vàng kéo lại vò rượu ở giữa không trung, kết quả vò rượu thì không sao, người lại ngã xuống đất, “…sao.”
“Ngươi nhìn ngươi, mới có mấy bát rượu? Một, hai, ba… ba này làm sao lại thấy có điểm lạ?” Tên nam nhân giơ ngón tay cong queo của mình lên, duỗi mãi vẫn không thẳng, dứt khoát vung tay lên, nhắm mắt gào to: “Bỏ đi, dù sao tửu lượng của ngươi chính là kém, kém!”
Đại Đức lảo đảo lắc lư đứng dậy, bước chân loạng choạng, nhưng tay lại ôm thật chặt vò rượu vào trong lòng.
“Nhớ kỹ, tuyệt đối không được ngã, nếu không phải chạy một trăm vòng giáo trường!” Tên nam nhân thấy Đại Đức không trả lời, tiến lại gần ngẩng đầu lên hỏi hắn, miệng đầy mùi rượu phun vào mặt hắn: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi!”
Tên nam nhân kia hài lòng, không để ý đến Đại Đức nữa, ra sức tiến lên phía trước vài bước, bỏ lại Đại Đức ở đằng sau. Đại Đức mơ mơ màng màng đi trên đường, cái vò rượu trên tay vô cùng nặng, con đường trước mặt cao cao thấp thấp chia thành các ngã rẽ, cộng thêm chân càng lúc càng không nghe lời, đầu óc của hắn lại không chịu nghe hắn sai bảo, chỉ biết là đi theo lão ba ca phía trước là có thể quay về đại doanh.
Ở bên cạnh hẻm nhỏ đột nhiên có một bóng đen di chuyển, Đại Đức ngay lập tức ngoặt theo hướng đó, miệng không quên nói: “Lão ba ca, ngươi rẽ sang bên này cũng nói với ta một tiếng chứ.”
Bóng đen không đáp, đột nhiên lại biến mất, Đại Đức mịt mờ chui vào trong ngõ hẻm, bóng đen lúc rẽ trái lúc rẽ phải, hắn cũng liền quẹo trái quẹo phải theo, thật vất vả bóng đen rốt cục dừng ở một chỗ ngoắc ngoắc hắn đến. Hắn trừng mắt nhìn phía sau bóng đen là gian phòng nhỏ, không khỏi toét miệng cười nói: “Lão ba ca, ngươi tìm được chỗ ngủ rồi?”
Vừa biết có chỗ ngủ, mùi rượu trong dạ dày lập tức xông lên não, Đại Đức lảo đảo đi vào căn phòng nhỏ kia, vừa đẩy ra cửa trúc, đặt hai vò rượu lên bàn, liền gục xuống giường bất tỉnh nhân sự.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, tiếng chim hót gà gáy lác đác lọt vào tai, Đại Đức mới ấn ấn thái dương đang đau buốt, mở mắt, đập vào mắt là vò rượu lớn dán giấy hồng, trong lòng hắn thở phào, hai vò rượu này cuối cùng cũng không bị rơi.
Giật giật cái cổ cứng ngắc, vặn đầu một cái, cư nhiên lại nhìn thấy một nữ nhân đang nhìn hắn chằm chằm!
“A——-!” Hắn nhảy bắn lên, chỉ vào nữ tử la to: “Ngươi.. người đàn bà này tại sao lại chạy đến quân doanh!”
Mi mắt của nữ tử khẽ đảo ý bảo hắn nhìn lại hai bên trái phải, vừa nhìn liền cảm thấy cực kỳ không đúng, đây là quân doanh? Giường gỗ, bàn gỗ, cửa sổ, cây, cửa sổ, ngoài cửa sổ là mấy cây dương liễu phách lỗi vẫy tay, đây là gian nhà hoàn toàn xa lạ! “Ngươi là người Mông Cổ? Ngươi bắt ta đi nơi nào?!”
Nữ nhân đó vẫn chưa trả lời, ngoài cửa một đám cầm các loại vũ khí bao gồm búa, cuốc, mộc côn,dao phay… vây chen nhau tiến vào, cầm đầu là một đại nương vung dao phay, nhìn Đại Đức quát lên: “Mao tặc từ đâu tới, dám âm thầm tiến vào Trương gia thôn!” Nói xong quay đầu hỏi nữ nhân kia: “Tần gia tẩu tử, muội không sao chứ?”
Nữ nhân bị hỏi vẫn chưa trả lời, một bên gian nhà lại truyền tới giọng trẻ con trong vắt: “Nương, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Tần Minh Nguyệt vẫn luôn im lặng rốt cuộc động, ngoắc tay với tiểu nam hài đang dụi mắt ở trước cửa phòng, “Làm con tỉnh?”
“Dạ.” Tiểu nam hài trả lời, ngẩng đầu lên nhìn thấy trong phòng đầy người có chút sợ hãi, trốn vào trong lòng mẫu thân, hỏi: “Nương, sao sớm như vậy Trương lão cha, Trương nương còn có Trương đại ca lại tới nhà mình?”
Tần Minh Nguyệt nhấc cằm, ánh mắt của tiểu nam hài nhìn về phía Đại Đức mày rậm mắt to, cường tráng như một tòa núi ở trước giường, đôi mắt trẻ con hắc bạch phân minh đối với đôi mắt to trong suốt: “Thúc thúc, người là ai?”
“Đúng vậy, ngươi là ai!” Búa, cuốc, dao phay, mộc côn lần thứ hai chĩa vào Đại Đức.
“Ta, ta là Tiết gia quân!”
“Là Tiết gia quân? Vậy ngươi vô duyên vô cớ tìm tới chỗ Tần tẩu tử làm gì?” Trương lão cha giương cuốc, “Đừng hòng gạt chúng ta, nếu không chúng ta gọi Tiết tướng quân lôi ngươi về dùng quân pháp xử trí!”
“Ta, tối hôm qua ta uống quá chén, rõ ràng là phải ôm hai vò rượu đi về quân doanh, chẳng biết tại sao sẽ đi tới đây, ngủ ở đây một đêm…”
“Cái gì? Ngươi qua đêm trên giường của Tần gia tẩu tử?” Búa, cuốc, dao phay, mộc côn kích động, hại Đại Đức sợ đến mức lùi lại ngồi thụt xuống giường, ngạnh sinh sinh biến tội danh thành sự thật.
“Ông già, đem tên này giải đến quân doanh, để cho Tiết tướng quân nói lời công đạo!” Các loại vũ khí lôi Đại Đức đi ra ngoài cửa. Đại Đức biết rõ đuối lý không dám phản kháng lại, liếc mắt thấy Tần Minh Nguyệt vẻ mặt bất đắc dĩ dắt theo nhi tử bị vây quanh đi, tựa hồ giống hắn, không có biện pháp với đám thôn dân đang kích động này.
Lúc này Đại Đức chỉ có thể hô to một câu ——
“Nhớ đem theo hai vò rượu của ta!”
Doanh trại của Tiết gia quân ngay bên cạnh Trương gia thôn, vẫn luôn quan hệ tốt đẹp với thôn dân, ngày mùa còn có thể giúp đỡ thu gặt, giờ đây binh lính canh giữ ở đại môn doanh trại thấy tinh thần cuộn trào mãnh liệt của thôn dân có chút bị hù dọa, chăm chú nhìn Đại Đức bị bọn họ áp đi, biết Đại Đức nhất định là chọc họa, chạy như bay đến lều chủ thông báo. Bên trong Tiết tướng quân hỏi bao nhiêu người, liền lập tức buông cuốn sách trong tay xuống đi ra.
Thôn dân vừa thấy Tiết tướng quân xuất hiện, ấn Đại Đức quỳ xuống, tiếp theo tự động dàn ra thành nửa cung tròn, vây mấy nhân vật chủ yếu cùng với Tần gia tẩu tử ở giữa.
“Đây là chuyện gì?” Tiết tướng quân nhíu mày nhìn Đại Đức cùng với Tần Minh Nguyệt đang dắt tay hài tử, trong lòng cũng đã đoán được vài phần, quả nhiên Trương đại nương liền thêm dầu thêm muối đem chuyện Tiết gia quân ban đêm xông vào nhà dân cưỡng hiếp dân phụ nói ra, ngay lập tức không chỉ có thôn dân phẫn nộ, ngay cả những tên Tiết gia quân khác bên cạnh cũng tức giận với chuyện Đại Đức bại hoại quân dự, có những tên còn định âm thầm kéo Đại Đức đến chỗ nào đó không người bạo đánh,giáo huấn hắn một trận.
“Dương Sĩ Đức, ngươi hãy thành thật nói cho ta nghe, tối hôm qua ngươi có làm chuyện không nên làm không?”
“Có!” Ngủ trên giường người khác, đúng là chuyện không nên làm.
Mọi người thấy Đại Đức thẳng thắn thừa nhận, tất cả đều ồ lên, chờ xem Tiết tướng quân sẽ xử trí thế nào.
“Dương Sĩ Đức, ngươi đã thành hôn chưa?”
“Bẩm tướng quân, vẫn chưa.”
Trương thẩm tử chờ thấy Tiết tướng quân rốt cuộc biểu hiện ra “Thành ý” bọn họ mong muốn, lập tức vểnh tai lắng nghe.
“Vậy đính thân?”
“Bẩm tướng quân, cũng chưa.”
“Vậy ngươi hãy cưới vị tiểu nương tử này đi!”
Đại Đức nhất thời bất động, lăng lăng nhìn về phía Tần Minh Nguyệt, chỉ thấy nàng vân đạm phong khinh nghe tất cả, như là chuyện không liên quan đến mình, cực kỳ lạnh lùng, đến cả vòng ngọc ở cổ tay đều giống như tỏa ra hàn khí lạnh như băng. Nhưng tiểu nam hài bên người nàng nào đã gặp qua chuyện như vậy? Cảm nhận được các loại ánh mắt của mọi người, hắn có chút sợ sệt kéo kéo làn váy của mẫu thân, ánh mắt của Tần Minh Nguyệt lập tức nhu hòa xuống dưới, nhẹ nhàng vỗ vỗ mái tóc của tiểu nam hài, trấn an bất an của hắn.
Đại Đức thấy một màn như vậy, trái tim bỗng nhiên loạn một nhịp.
Nếu như hắn cưới tiểu nương tử này, liệu hắn có được quan tâm chăm sóc ôn nhu như vậy không?
Nghĩ đến sự dịu dàng này sau này sẽ thuộc về hắn, đôi mắt tràn ngập quan tâm sẽ phản chiếu hình ảnh của hắn, trong lòng hắn dâng lên niềm xúc động vô hình.
“Được.” Hắn không suy nghĩ gì thêm nữa, thậm chí đáp ứng còn có chút vội vàng.
“Ta không gả.” Vẫn thờ ơ lạnh nhạt Tần Minh Nguyệt rốt cục mở miệng. “Căn bản không có chuyện gì phát sinh cả, ta sẽ không gả cho hắn.”
“Tần gia tẩu tử, như vậy không đúng đâu, nam nhân này ngủ ở nhà muội một đêm, muội không lấy hắn còn có thể gả cho ai? Muội cũng không thể cả đời không có đàn ông chăm sóc, Hòa nhi cũng không thể cả đời không có cha được.” Vẻ mặt trương đại nương không đồng ý. Chính mình sáng sớm tụ tập thôn dân thay nàng trợ uy, không phải là vì hạnh phúc của nàng mà suy nghĩ sao, phải biết rằng thế đạo này, trong nhà không có đàn ông chung quy sẽ bị khi dễ, huống hồ nàng còn có nhi tử, nếu như danh tiếng hỏng rồi, lại có một đứa con với chồng trước, tương lai còn có ai sẽ lấy nàng?
Bị nhắc đến Hòa nhi lôi kéo vạt áo của nương, tò mò nhìn Đại Đức đang quỳ một hồi, ngẩng đầu hỏi mẫu thân: “Nương, đây là cha sao?”
Trong tròng mắt Tần Minh Nguyệt hiện lên một tia thống khổ, sau đó nhanh chóng biến mất, nhàn nhạt đáp: “Không phải.”
“Ồ..” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hòa nhi tràn đầy thất vọng.
Trong sân Tiết tướng quân nhìn thôn dân lòng đầy căm phẫn ở quanh đây, cùng với lo lắng trên mặt binh sĩ, biết chuyện này nhất định phải giải quyết viên mãn, nếu không uy tín của Tiết gia quân sẽ mất hết, vì thế hôn sự này, bất luận ra sao đều phải thành!
“Dương Sĩ Đức, bản tướng quân mệnh lệnh ngươi cưới tiểu nương tử này về làm vợ, nếu chuyện này không làm được, ngươi chờ bị quân pháp xử trí đi!”
Quân lệnh như sơn, trong lòng mình lại nguyện ý, Đại Đức cũng không để ý đến thần sắc lạnh nhạt của Tần Minh Nguyệt, cao hứng bừng bừng lớn tiếng đáp: “Tuân mệnh!”
--> Xiao Jiang (aka me) : Dạo gần đây đột nhiên thích mấy thể loại nhẹ nhàng thế này, bà con đi qua mời vào góp nhiệt cho rôm :3 :3
Được sửa bởi Giang Võ ngày Tue Sep 27, 2016 6:43 am; sửa lần 3.
Giang Võ- Tổng số bài gửi : 4
Points : 9
Reputation : 0
Join date : 16/09/2016
Age : 27
Chương 2: Âm mưu!
Chương 2: Âm mưu!
- Click để xem:
- Kết quả, Dương Sĩ Đức bắt đầu cứ hễ có thời gian lại chạy đến nhà của Tần Minh Nguyệt.
“Đại Đức, lại tới gặp nương tử à?”
Hắn toét miệng cười gật đầu, ôm một đống đồ linh tinh đẩy cửa đi vào, thấy Tần Minh Nguyệt ở bên trong trừng mắt hắn, hắn lại lui ra ngoài, đóng cửa lại, gõ cửa.
“Đi vào!” Giọng trẻ con trong trẻo vang lên.
Vào phòng còn chưa đặt đồ trong tay xuống, việc đầu tiên hắn làm đó là xin lỗi Tần Minh Nguyệt mặt không biểu cảm: “Nương tử, xin lỗi, ta lại quên gõ cửa.”
“Ngươi quên gì đó thật nhiều.” Tần Minh Nguyệt lại trừng hắn.
Đại Đức sờ sờ đầu cười khúc khích, ôm đống đồ mở từng thứ từng thứ một ra: “Đây là giấy Tuyên Thành và bút lông, cho Hòa nhi luyện chữ, đây là táo to, cho nàng bổ thân thể, đây là mứt hoa quả, cho mẹ con nàng ăn vặt…”
Tần Minh Nguyệt lặng lẽ nghe, Hòa nhi ngồi ở một bên tò mò nhìn Đại Đức biến ra một cái lại một cái, nhưng mãi cho đến khi Đại Đức đặt đồ vật đầy bàn nó cũng không lấy, chỉ dùng ánh mắt trong suốt nhìn mẫu thân, vẻ mặt chờ mong.
“Nương tử, trong nhà còn thiếu gì không?”
Tần Minh Nguyệt nặng nề thở dài nói: “Dương công tử, ta nói rồi, chưa bái đường, ta vẫn chưa phải là nương tử của ngươi, cũng sẽ không lấy đồ của ngươi.”
“Cũng còn mấy ngày nữa đâu. Được rồi, nhạc phụ gửi thư tới chưa?” Đại Đức mong đợi hỏi.
Căn bản sẽ không có thư gì hết.
Ngày đó cả thôn buộc mình thành thân, Trương đại nương hào hứng muốn đi mua đồ, Tần Minh Nguyệt không còn cách nào khác chỉ phải nói là phải xin phép trước người nhà, để việc này có thể kéo dài bao lâu liền kéo dài, tốt nhất là kéo dài tới khi tất cả mọi người đều quên mất. Nào ngờ cái người này hai ngày ba lượt chạy đến nhà của nàng, cứ nương tử, nương tử thân thiết gọi…
Tần Minh Nguyệt cảm giác đầu mình lại đau.
“Vẫn chưa có sao? Cũng không cần gấp, nàng biết không, ta nhờ một đại ca trong doanh trại thay ta viết thư gửi về nhà, cha mẹ ta không phản đối hôn lễ của ta với nàng.” Đại Đức cao hứng nói.
Cái gì? Lấy một quả phụ nuôi con của chồng trước cũng không phản đối? Cha mẹ này cũng quá dung túng con trai đi!
Tần Minh Nguyệt lần thứ hai không nói gì.
Đại Đức đã quen với sự trầm mặc của nàng, quay đầu nói với Tần Hòa: “Hòa nhi, con hôm trước không phải nói nóc phòng bị thủng sao? Hôm nay thúc mang công cụ đến, có muốn cùng sửa với thúc thúc không?”
“Nương, có thể chứ?” Tần Hòa hưng phấn nhìn về phía mẫu thân.
Nóc phòng của con trai mỗi khi trời mưa liền dò nước khắp bốn phía, mùa mưa lại sắp tới, quả thực không sửa không được.. Tần Minh Nguyệt nhìn hai người đang thiết tha chờ đợi sự đồng ý của nàng, nhếch miệng, gật đầu.
“Thật tốt quá!” Hòa nhi vỗ tay nhảy dựng lên, Đại Đức cũng cao hứng cười toe toét.
Một lớn một nhỏ đi vào trong phòng vật lộn với nóc phòng, Tần Minh Nguyệt thấy con trai chạy bên này bên kia, thỉnh thoảng đưa cái dùi, chuyển cái kìm, khuôn mặt tươi cười, so với bộ dáng lúc bình thường thì hoạt bát hơn hẳn. Tâm tình của nàng tốt hơn một chút, cũng cảm thấy Đại Đức cũng không hề đáng ghét như vậy.
Hòa nhi hình như đã thật lâu chưa được ăn thịt, tối hôm nay liền mổ con gà, tiện thể đưa mấy khối thịt gà cho Đại Đức ăn. Nhưng nàng đã nói rõ ràng, tuyệt đối không phải nàng thấy khí tức của Đại Đức không tốt mới giết gà, chỉ là đưa cho hắn tiền công sửa nóc phòng mà thôi.
Đúng vậy, chính là tiền công sửa nóc phòng.
※ ※ ※ ※
Nếu có thể để Tần Minh Nguyệt được chọn lại, ngày đó nàng tuyệt đối sẽ không gật đầu để Đại Đức sửa nóc phòng!
Vì sao hàng rào gỗ nhà nàng bỗng nhiên thiếu chắc chắn, cần phải thay cái mới càng cao càng dày? Vì sao bếp lò trong phòng bếp nhà nàng bỗng nhiên thông gió không tốt, cần phải làm lại cái khác tiết kiệm củi hơn? Vì sao bàn gỗ trong nhà bỗng nhiên không kiên cố, vì sao bàn nhỏ luyện chữ của Hòa nhi bỗng nhiên thiếu mất…
Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu!
Nhưng mỗi khi thấy ánh mắt mong đợi của Hòa nhi, thấy dáng cười thỏa mãn của hắn sau khi sửa xong nóc phòng, nàng lại không thể nhẫn tâm lắc đầu, kết quả âm mưu càng ngày càng nhiều, càng lúc càng càn rỡ…
Ba!
Thấy Tần Minh Nguyệt đột nhiên để đũa xuống, Đại Đức len lén trao đổi ánh mắt với Hòa nhi. Hòa nhi gắp một miếng thịt lợn bỏ vào bát của Tần Minh Nguyệt, giọng trẻ con nói: “Nương, ăn thịt!”
Người đang tức giận cúi đầu nhìn xuống miếng thịt heo hiếu tâm trong bát, trầm mặc một hồi, cầm lại chiếc đũa ăn.
“Nương, ăn ngon không?” Hiếu tử hỏi.
“Ừ.” Nàng gật đầu.
Hiếu tử quay đầu nói: “Đại Đức thúc thúc, nương thích ăn thịt heo.”
“Được, lần sau thúc sẽ mang nhiều hơn đến.” Đại Đức nhếch miệng cười đáp.
Ba!
Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu!
Ăn cơm trưa xong, Tần Mình Nguyệt ra phía sau viện trộn thức ăn cho gà ăn, Đại Đức lại dẫn Hòa nhi không biết đi sửa vật dụng trong nhà bỗng nhiên hỏng nào, đột nhiên trong phòng truyền đến tiếng hét thảm.
“A——”
Tần Minh Nguyệt vội chạy vào trong phòng, thấy ngực Hòa nhi có vết máu, trong lòng hoảng hốt quát hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Đại …lưng của Đại Đức thúc thúc… Con chỉ là đụng một cái, không phải cố ý…”
Nàng dời ánh mắt, thấy cái áo Đại Đức đang mặc rỉ ra máu, nhưng hắn vẫn vui tươi hớn hở cười, thậm chí còn thoải mái cúi người bế Hòa nhi đang khóc lên.
Đây là cái gì với cái gì?
“Không có việc gì, chỉ là vết thương của ta nứt ra thôi.” Hắn nói xong không thèm để ý chút nào, trên lưng càng ngày càng rỉ ra nhiều máu, cùng với điều hắn nói tương phản, thấy thế Tần Minh Nguyệt nhíu mày.
“Hòa nhi, đi đến phòng nương lấy cái bình nhỏ trong ngăn kéo màu xanh đến đây, còn có vải trắng ở bên cạnh.” Hòa nhi gật mạnh đầu lập tức chạy đi. “Ngươi, cởi áo ra.”
Nào ngờ luôn da mặt dày Đại Đức lập tức đỏ mặt, liên tục xua tay, “Ta về doanh trại bảo các huynh đệ bôi thuốc cho ta là được rồi.”
“Ta không xấu hổ thì ngươi xấu hổ cái gì?” Bình thường nhìn hắn rất lớn mật, đuổi thế nào cũng không đi, bây giờ thế nào lại xấu hổ chứ?
“Không được, không được…” Đại Đức vừa nói vừa muốn bỏ chạy, nào ngờ Tần Minh Nguyệt dĩ nhiên lại chặn ở cửa phòng, hắn lại không dám đẩy nàng, gãi đầu gãi tai gấp đến độ chẳng biết phải làm thế nào cho phải.
“Nương, là những cái này sao?” Hòa nhi từ phía sau Tần Minh Nguyệt chui vào, vội vã đưa cho nàng dụng cụ trị thương.
“Ừ.” Nàng đưa tay đón lấy, ánh mắt sắc bén liếc Đại Đức một cái, “Còn không mau cởi ra!”
Đại Đức thiếu chút nữa khuất phục dưới khí thế của Tần Minh Nguyệt, nhưng vẫn đọng lại một tia lý trí, khổ sở giãy dụa nói: “Đây chỉ là vết thương nhỏ, về doanh trại…”
Tần Minh Nguyệt hừ lạnh, “Bình thường nương tử, nương tử luôn mồm, hóa ra đều là giả vờ.”
Lời này vừa nói ra Đại Đức lập tức câm miệng, lo lắng hồi lâu, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn cởi áo ra.
“Ngồi xuống.”
Đại Đức làm theo lời nàng nói, trong đầu tồn đọng ý niệm chịu chết, mặt mày nhăn nhó xong, khớp hàm cũng cắn chặt, chỉ chờ cơn giận dữ của Tần Minh Nguyệt.
Ai ngờ nghênh đón, lại là cảm giác lạnh lẽo thận trọng.
Chênh lệch quá lớn làm cho hắn không tự chủ được run lên.
“Rất đau?” Phía sau truyền đến câu hỏi nhàn nhạt, động tác chạm vào vết thương càng nhẹ nhàng.
“Không đau!” Đại Đức trả lời rất nhanh, trên mặt lại khôi phục ý cười ngây ngô, thậm chí miệng càng toe toét hơn.
Hôm sau, một đại hán to lớn tự động cởi sạch phía trên đứng trước mặt Tần Minh Nguyệt, nói với nàng: ”Nương tử, vết thương đau nhức.”
Hai ngày sau, đại hán cởi trần lại xuất hiện lần nữa, “Nương tử, vết thương ngứa.”
Ba ngày sau, “Nương tử, nên thay thuốc.”
Một tuần sau, Tần Minh Nguyệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
“Miệng vết thương của ngươi khỏi rồi, không cần phải thay thuốc nữa!”
Ngày thứ hai, Đại Đức đứng ở trước mặt Tần Minh Nguyệt, ống quần rỉ máu.
“Nương tử, chân của ta bị thương.”
….
Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu!
※ ※ ※ ※ ※
Trên người Đại Đức luôn luôn xuất hiện những vết thương không giải thích được, một lần hai lần Tần Minh Nguyệt cũng bỏ qua, nhưng nhiều lần bị thương như vậy, dù nàng không hiếu kỳ cũng mở miệng hỏi: “Làm sao bị thương?”
“Lúc huấn luyện không cẩn thận.”
Lời giải thích này nghe một lần còn có thể, phải biết rằng tuy Đại Đức to lớn, nhưng làm việc cũng cực kỳ cẩn thận lại kiên nhẫn, nhìn hắn quấn lấy Tần Minh Nguyệt, làm cho nàng mắng cũng không đi, đuổi cũng không đi thì sẽ biết. Cho nên khi hắn lần thứ hai dùng lý do này muốn lấp liếm cho qua, Tần Minh Nguyệt liền lạnh nhạt nói: “Không nói thật thì mang thuốc trị thương hồi doanh tìm huynh đệ đi!”
Đại Đức lập tức không cười nữa, “Thật sự là bị thương lúc huấn luyện.”
“Người khác có bị thương không?”
“Không có.”
“Vậy tại sao chỉ có một mình ngươi bị thương?” Tần Minh Nguyệt xử lý tốt vết thương trên cánh tay hắn, ngồi đối diện hắn, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.
“Bởi vì ta luôn làm không tốt.” Hắn nói ra tự nhiên, nhưng Tần Minh Nguyệt có thể cảm giác được mất mát của hắn.
“Ngươi phải làm những gì?” Hắn bị thương rất linh tinh, có vết cào, có vết đao, còn có một vài vết thương vừa sâu vừa dài.
Ánh mắt sáng ngời của Đại Đức tối lại, “Khiêng bia.”
Thì ra cung binh là quân chủ lực của Tiết gia quân, lúc huấn luyện cung binh sẽ để binh sĩ cõng bia ngắm chạy ở trong sân hoặc trong rừng, những người khác thì chia làm vài đội đuổi theo công kích, đội nào trúng bia nhiều nhất cơm tối sẽ có thêm thịt ăn. Tuy rằng cõng bia đều mặc đủ hộ giáp, nhưng bị thương là khó tránh khỏi, hơn nữa người cõng bia không có cơ hội chia thịt, không một ai nguyện ý cõng bia.
Suy nghĩ của Đại Đức ứng biến chậm, phản ứng kém, có hắn ở trong đội là tám chín phần mười thất bại, không lâu sau liền trở thành người chuyên môn cõng bia.
“Ngươi có nói với huấn luyện không?”
Đại Đức lắc đầu, “Khí lực của ta lớn, cõng bia không mất sức, hơn nữa chung quy cũng phải có người cõng bia.”
Người này thành thật đến mức làm Tần Minh Nguyệt không biết nói gì. Nàng biết tên đầu gỗ Đại Đức này đang suy nghĩ gì, không phải là bởi vì mình liên lụy đến đội hữu mà buồn bực không vui sao? Hắn sẽ không đi trách cứ, bởi vì bị miễn cướng phân vào trong đội ngũ, trừng to mắt nhìn người trong đội vì chính mình mà thất bại, hắn sẽ càng cảm thấy mất mát.
Đồ ngu ngốc này, cam tâm tình nguyện chạy đi cõng bia, đổi lấy đầy người vết thương chỉ vì để cho người khác biết hắn cũng có ích.
Chính là hắn buồn bực còn chưa tính, hết lần này tới lần khác chạy đến trước mặt nàng buồn bực. Chính hắn bị thương còn chưa tính, hết lần này đến lần khác mang theo cả người đầy vết thương đến gõ cửa nhà nàng, cố ý muốn nàng không nhìn được ra tay trị thương cho hắn…
Hắn mỗi ngày đều đến trị thương, nàng phải thâm hụt bao nhiêu bạc?!
Thuốc trị thương cũng phải cần đến tiền mới mua, được chứ!
Không được, vì bạc, nói gì cũng không thể tiếp tục nữa!
“Đại Đức, ngươi có thể tìm một ngày không cõng bia không?”
“Ách..” Bàn tay to gãi gãi đầu, “Ta xin lão ba ca một chút, hẳn là có thể đi.”
Tần Minh Nguyệt cúi đầu chịu thua, “Hôm sơ thất ngươi đừng cõng bia, huấn luyện xong đến chỗ ta!”
“Thực sự? Ta thực sự có thể đến?” Đây là lần đầu tiên Tần Minh Nguyệt tự mở miệng mời hắn đến nha! Đại Đức toét miệng cười ngây ngô, một bộ tràn đầy thỏa mãn.
Tần Minh Nguyệt liếc hắn một cái, “Ta nói không thể, ngươi mỗi ngày sẽ không đến?”
“Chăm sóc nương tử là nên làm.” Hắn sờ sờ sau đầu cười.
Lúc ra khỏi nhà chuẩn bị hồi doanh, Đại Đức còn cố ý ngồi xổm xuống nói với Hòa nhi: “Sơ thất thúc thúc sẽ trở lại thăm con và mẹ con.”
Hòa nhi rõ ràng rất muốn gật đầu, nhưng trước không lên tiếng trả lời, tròng mắt đảo về phía Tần Minh Nguyệt một vòng.
“Không cần phải lo lắng, lần này là chính nương tử tự mình cho thúc tới!” Hắn nói rất lớn tiếng, Tần Minh Nguyệt dám khẳng định một nhà Trương thẩm ở sát vách chắc chắn nghe được không lọt chữ nào, ngay cả bên cạnh của bên cạnh Trương nãi nãi lỗ tai bị lãng cũng sẽ nghe được rõ ràng.
“Đại Đức thúc thúc, nương rốt cuộc cho thúc nhập môn!?”
Tần Minh Nguyệt nghe được thiếu chút nữa tức đến ngất đi. Hòa nhi, con đọc sách đều là bạch đọc đi, nhập môn là có thể dùng như thế này sao?
“Đúng vậy, ta rốt cuộc cũng đợi được đến ngày gạo nấu thành cơm!”
Vài ngày sau, toàn bộ người của Trương gia thôn nhìn thấy bọn họ đều cười rất thần bí, như là đã biết được bí mật gì đó lại không muốn vạch trần, Tần Minh Nguyệt muốn giải thích, nhưng mới nói vài từ, những người đó lại cười híp mắt lại như là đang nhìn nàng giả vờ, làm nàng tức đến mức chỉ biết ngậm miệng lại, trong lòng gào to:
Âm mưu! Tất cả đều là âm mưu!
Được sửa bởi Giang Võ ngày Tue Sep 27, 2016 6:44 am; sửa lần 1.
Giang Võ- Tổng số bài gửi : 4
Points : 9
Reputation : 0
Join date : 16/09/2016
Age : 27
Re: [Cổ đại] - Nhà có trung khuyển - Song Tam
Chương 3: Nương Tử
- Click để xem:
- Mỗi ngày trước khi ngủ Đại Đức đều nghĩ về ngày mai, tiểu Mạnh và lão Ba ca nhìn hắn vừa tính vừa cười, trêu ghẹo nói: “Thế nào, đang tính xem còn bao nhiêu ngày nữa thì bị nương tử hưu phu à?”
“Nương tử bảo vào sơ thất thì đến tìm nàng.”
“Không phải chúng ta thích nói lung tung, nhưng tiểu nương tử của ngươi vừa nhìn chỉ biết là tâm cơ nặng.”
Tiểu Mạnh cũng xen vào nói: “Đúng đấy, không biết có phải người của Trương gia sớm đã có âm mưu hay không, đi nhầm đúng vào nhà quả phụ, trời vừa sáng toàn thôn đều mang cuốc, dao đến nhà nàng, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ.”
“Việc đó… Là bởi vì ta nói quá lớn, hại người khác nghĩ rằng đã có chuyện xảy ra.” Chuyện này Tần Minh Nguyệt cũng đã sớm nói, nếu không phải hắn la to như vậy, nàng nhất định đã lẳng lặng để hắn rời đi, vậy liền coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, làm gì có chuyện phiền toái như bây giờ.
Nhưng nếu để cho hắn lựa chọn lại, hình như la to vẫn là tốt hơn.
”Xảy ra chuyện? Đúng thật là đã xảy ra chuyện, không chỉ vớ được người đàn bà dâm đãng, còn phải nuôi con hộ người khác.”
Đại Đức vốn đang vui vẻ sắc mặt liền thay đổi, nghiêm túc nói: “Lão Ba ca, nương tử rất tốt, Hòa nhi cũng rất tốt.”
Thấy Đại Đức hiếm có nghiêm túc, lão Ba ca giật giật khóe miệng, nhưng chỉ hừ một tiếng không nói gì nữa, lòng tò mò của tiểu Mạnh trỗi dậy, hỏi: “Tốt như thế nào?”
“Ừm…” Đại Đức cúi đầu gắng sức suy nghĩ một hồi: “Nương tử làm cho ta đùi gà, Hòa nhi cũng chia một nửa trứng gà cho ta.”
“Chỉ có thế?” Tiểu Mạnh ngây người.
”Ừ.” Đại Đức ra sức gật đầu, giống như càng gật mạnh càng chứng minh được cho tiểu Mạnh biết rằng nương tử nhà mình rất tốt.
“Trời ạ, ngươi đưa hết quân lương cho bọn họ?” Đại Đức gật đầu, quân lương đều biến thành lễ vật đưa cho bọn họ rồi. ”Chỗ đó có thể mua được hẳn một con heo đấy! Một cái đùi gà và nửa quả trứng gà nàng ta đưa cho ngươi so với một con heo thì so là gì chứ!”
“Không phải như thế, lễ vật là ta ép nàng cầm, là .. là..” Đại Đức sốt ruột, càng nói càng không nên lời. “Nói chung không phải như các ngươi nghĩ như thế đâu!”
Lão Ba ca và tiểu Mạnh thấy thế, biết không khuyên được, không thể làm gì khác hơn là đồng thanh thở dài, vỗ vỗ vai hắn đi ra tập trung.
Ngoài trướng những binh lính khác cũng đang tập hợp ở sàn đấu. Cái gọi là sàn đấu chẳng qua chỉ là một miếng đất bằng phẳng, trên mặt đất cát đá rất nhiều, lúc huấn luyện thì quăng xuống đất, những chỗ lộ ra ngoài như bàn tay đều từng lỗ từng lỗ đầy máu. Ở đây đều là nam nhân, cũng không thèm để ý đến việc nên xử lý vết thương như thế nào, tùy tiện lấy nước đổ vào là xong chuyện.
Đại Đức nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu của người khác, lại nhìn lại vết thương đang được băng bó gọn gàng của mình, trong lòng cảm thấy rất là kỳ quái —-
Vì sao những người đó không biết phải băng bó bôi thuốc chứ?
Có một hôm hắn thật sự đem suy nghĩ đó ra hỏi, kết quả là toàn doanh lòng đầy căm phẫn vây quanh hắn, lửa giận đùng đùng rống: “Ngươi, tiểu tử này, trước đây không phải ngươi cũng như vậy sao? Bây giờ có nương tử rồi liền đến kích động những người cô đơn chúng ta!”
“Thì ra là vì không có nương tử.” Thành thật gãi đầu, ngây ngốc kiến nghị, “Nếu không, ta bảo nương tử đến băng bó cho các ngươi?”
Kết quả, toàn doanh hôm đó đều bị nội thương nghiêm trọng, bi thương đến mức núp ở trong chăn chảy xuống nam nhi lệ.
※ ※ ※ ※ ※
Sơ thất, Đại Đức chiếu theo kế hoạch gia nhập vào đội ngũ của lão Ba ca, sau khi lông tóc vô thương hoàn thành buổi huấn luyện liền hào hứng đi về phía Trương gia thôn.
Xao xao. (tiếng gõ cửa)
Tần Minh Nguyệt mở cửa ra, Đại Đức đang muốn cất bước vào, nàng lại chặn hắn đứng ở ngoài cửa.
“Nương tử, ta muốn vào nhà.” Hắn đáng thương nói.
Tần Minh Nguyệt mặt không thay đổi không tránh đường, chỉ nhét hộp đựng thức ăn trên tay vào trong ngực hắn, “Mang về doanh trại cùng ăn với đội hữu hôm nay, nói là ta cảm ơn bọn họ đã chiếu cố ngươi.”
Mùi thơm mê người từng đợt từng đợt truyền ra từ bên trong hộp thức ăn, Đại Đức tò mò quan sát vài lần, bên tai lập tức vang lên giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tần Minh Nguyệt: “Thế nào, sợ đồ ăn ta làm khó ăn, làm mất thể diện của ngươi sao? Hay là ngươi muốn ở đây thử độc trước rồi mới mang về doanh trại?”
Đại Đức không bị dọa sợ, ngược lại nghiêm túc đáp: “Sẽ không, thức ăn nương tử làm rất ngon.”
Tần Minh Nguyệt vốn định dọa hắn chạy không ngờ lại bị tán thưởng thật tâm của hắn làm sợ, trên mặt không khống chế được nổi lên ánh hồng nhàn nhạt. Nàng hắng giọng một cái sừng sộ lên, cả tiếng nói: “Vậy ngươi còn không mau trở về? Đồ ăn lạnh rồi, ăn không ngon, ta chỉ hỏi tội ngươi!”
“Nương tử làm đồ ăn lạnh cũng rất ngon.” Đại Đức lại một lần nữa tán thưởng đồ ăn nàng làm, làm cho biểu cảm trên mặt Tần Minh Nguyệt không nhịn được, phanh một tiếng đóng cửa lại, không cùng tên ngốc tử ngoài cửa nói chuyện tiếp.
Tần Minh Nguyệt nghe tiếng bước chân của Đại Đức vang lên, suy nghĩ một chút cuối cùng thở dài, mở cửa nói:
“Quay lại.”
Đại Đức thí điên thí điên trở về, vừa muốn vào nhà lại bị ngăn trở.
Tần Minh Nguyệt trừng hắn một cái, nói một câu “Ngươi đứng đó, không được vào” liền xoay người đi vào trong phòng.
Đại Đức ngoan ngoãn đứng ngoài chờ, không bao lâu sau Tần Minh Nguyệt liền quay trở ra, nhét hai cái bánh nướng vào trong lòng hắn, sau đó nói cũng không thèm nói nhiều một câu, đóng sập cửa lại.
Lầm bầm, cho tiểu tử ngươi tưởng rằng ”Nhập môn” dễ dàng như vậy? Ta liền cố ý không cho ngươi tiến vào nửa bước!
Cầm hộp thức ăn vẫn tỏa ra hơi ấm, Đại Đức vui vẻ trở về quân doanh. Tên bạn đồng liêu đang chuẩn bị khai hỏa nấu ăn thấy hắn, nghi ngờ hỏi: “Đại Đức, không phải ngươi xuất doanh tìm nương tử sao?”
“Ừ!”
“Chẳng lẽ bị đuổi về?”
Lão Ba ca mắt sắc nhìn thấy hộp thức ăn Đại Đức cầm về, đang định hỏi thì tiểu Mạnh đã nhào qua cướp vào trong lòng, “Thơm quá, thơm quá, để ta xem ngươi đem cái gì về nào.”
Vừa mở ra, toàn bộ ánh mắt ở đó đều sáng lên.
Hộp thức ăn ba tầng không hề có sơn hào hải vị mà hoàn toàn tương phản, bên trong chỉ là vài đĩa cơm nhà rất bình thường.
Canh hẹ nấu tiết heo, heo xào cải thảo, gà luộc… Những món ăn này nhà nào cũng đều biết làm, nếu như là ngày xưa chắc chắn bọn họ sẽ xem thường coi rẻ, nhưng bây giờ xa xứ, mỗi ngày đều ăn cơm tập thể trong doanh trại, những gì bọn họ tâm tâm niệm niệm không phải là những món hiếm lạ chỉ được ăn một hai lần, mà là những món ăn bình thường của mẫu thân hoặc thê tử làm.
Không ngờ mỹ thực chỉ xuất hiện ở trong mộng, cư nhiên hiện ra ở trước mắt…
Tất cả binh sĩ trong nháy mắt hóa thân thành sói đói, hộp đồ ăn chỉ trong nháy mắt bị đánh cướp hết sạch.
“Thảo nào bình thường không có việc gì ngươi đều chạy đến Trương gia thôn, thì ra là vì có đồ ăn ngon.” Tiểu Mạnh cười nói, “Hôm nay là ngày gì mà ngươi lại nhớ đến mang đồ ăn cho chúng ta thế?”
“Nương tử nói là cảm tạ các ngươi đã chiếu cố ta.”
“Ha ha, thê tử này của ngươi quá có lòng, còn biết nịnh bợ chúng ta.” Mọi người vừa nghe liền hiểu được ý của Tần Minh Nguyệt.
Có thể nghĩ đến vì Đại Đức mà chuẩn bị, cộng thêm những món ăn này quả thật rất ngon… “Tiểu tử, ngươi cưới người vợ này không tồi, tuyệt không tồi.” Lão Ba ca xỉa răng, chưa thỏa mãn nói: “Nếu như có thể cưới thêm vài người nữa thì càng tốt.”
Đại Đức lắc đầu, “Ta đã đáp ứng với nương tử rồi, không thể cưới nhiều.”
Mọi người thấy dáng vẻ thành thật của Đại Đức, cười vang nói, “Đầu gỗ ngươi thực sự cũng chỉ có thể cưới một người vợ, nếu không chỉ sợ nội bộ mâu thuẫn, đầu gỗ ngươi còn thêm dầu vào lửa.”
Bầu không khí đêm nay vô cùng tốt, Đại Đức vô cùng vui vẻ đang định đi ngủ thì bao tử lại ùng ục kêu, lúc này hắn mới nhớ tới bữa cơm hôm nay đều đưa cho huynh đề ăn hết, chính mình vẫn chưa ăn được miếng nào. Bàn tay to sờ sờ cái bụng rỗng tuếch, bỗng nhiên sờ tới hai cái bánh nướng cất trong người, vội vàng lấy ra từng miếng từng miếng ăn ngon lành.
Lão Ba ca ở bên cạnh thấy vậy, thầm than vậy là được rồi. Thê tử có tâm tư tinh tế như thế này, cũng may bây giờ xem như là hướng về Đại Đức, nếu không chỉ sợ Đại Đức sẽ bị ăn sạch sẽ đến một miếng thịt cũng không còn.
“Cưới người vợ như vậy, không biết là may mắn hay không may mắn.” Lão Ba ca lẩm bẩm, liếc nhìn trung thực Đại Đức, trong lòng thầm than, ”Tốt nhất tiểu nương tử kia sau này đừng đánh chủ ý gì xấu, nếu không…”
Nhưng sau này lão Ba ca mới biết là mình vẫn coi thường Tần Minh Nguyệt. Chỉ cần hôm đó Đại Đức không khiêng bia, buổi tối hôm đó sẽ xuất hiện đồ ăn ngon. Chua, cay, mặn, ngọt đều có, hơn nữa tuyệt đối không ngấy, so sánh với thịt trong quân doanh thật chẳng có mùi vị gì cả. Vì vậy người người đều có một nhận thức ——–
Huấn luyện không thắng được cũng đừng lo, dù sao nhiều đội như vậy cũng chỉ có một đội có thể thắng, nhưng cùng đội với Đại Đức xác cmn định được ăn ngon!
Kết quả là càng ngày càng có nhiều người muốn cùng đội với Đại Đức, thậm chí còn phải nói trước với Đại Đức ngày mai, ngày kia, ngày kìa đều phải cùng đội, để tránh bị luân phiên, tối đến phải ăn rau luộc cơm trắng.
Chỉ là binh sĩ trong doanh vui vẻ, nhưng Tần Minh Nguyệt lại không thể cao hứng nổi.
Bây giờ Đại Đức đang an vị trong phòng nàng, uống trà của nhà nàng, hưng phấn mà nói với nàng những chuyện chẳng hề liên quan đến nhau.
Nghe cả buổi nàng mới hiểu là hôm nay Đại Đức và tiểu Mạnh cùng nhau trèo cây mai phục bắn bia, nào ngờ tiểu Mạnh vóc người gầy còm, mũi tên bắn ra được người cũng ngã ngửa ra phía sau, hai tay theo bản năng túm chặt Đại Đức ở bên cạnh, thiếu chút nữa cũng lôi Đại Đức xuống theo. May mà hắn khỏe, cánh tay kéo một kéo liền lôi được tiểu Mạnh lên cây, làm cho bọn họ bình yên vô sự, không đến nỗi trở thành đội thua thảm nhất.
”Cho nên hôm nay ngươi mới trước nay chưa từng có nói nhiều như vậy, là vì ngươi không đứng chót bảng?”
“Ừ.” Bị Tần Minh Nguyệt nói như vậy Đại Đức cũng cảm giác mình nói hơi nhiều, ngượng ngùng nói, “Nếu như nàng không thích nghe, lần sau ta không nói nữa.”
Tần Minh Nguyệt trầm mặt, nửa câu cũng chưa nói liền đứng lên đi vào phòng bếp. Đại Đức luống cuống, hắn lại khiến nương tử giận rồi sao? Đều trách mình, nàng là phụ nữ, vốn là không thích nghe mấy chuyện đánh đánh giết giết này nọ, mình lại hết lần này tới lần khác lôi kéo nàng nói cả một buổi tối.
Đại Đức cầu cứu nhìn về phía Hòa nhi, Hòa nhi biển biển miệng tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Làm sao bây giờ? Đại Đức gấp đến loạn thành một đoàn. Hắn có nên đi mua ít đồ tặng cho nương tử, giống như tiểu Mạnh mua lễ vật đưa cho thanh mai trúc mã của hắn không? Nhưng bây giờ đã tối rồi, tất cả chợ đều giải tán hết rồi, hắn muốn mua cũng không có chỗ nào bán
Bảo hắn dỗ nàng? Nhưng hắn nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nương tử giận, chuyện lớn rồi!
————
Suy nghĩ của tác giả: Làm sao bây giờ? Đương nhiên là viết thư xin lỗi a !!!!!!
Giang Võ- Tổng số bài gửi : 4
Points : 9
Reputation : 0
Join date : 16/09/2016
Age : 27
Similar topics
» Tiểu thuyết trinh thám hình sự: Sông Ngầm - Lôi Mễ (Hoàn)
» Hướng dẫn edit truyện tiếng Trung Quốc bằng phần mềm Quick Translator
» [Review truyện và tác giả] Giới thiệu tác giả trinh thám Trung Quốc: Nữ nhà văn hotgirl Diệp Thông Linh
» Hướng dẫn edit truyện tiếng Trung Quốc bằng phần mềm Quick Translator
» [Review truyện và tác giả] Giới thiệu tác giả trinh thám Trung Quốc: Nữ nhà văn hotgirl Diệp Thông Linh
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|