Lạc Hồn Cốc
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 


Rechercher Advanced Search


[Truyện Ngắn Trinh Thám] Kẻ Chết Đuối (La Phi hệ liệt)- Chu Hạo Huy

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down

[Truyện Ngắn Trinh Thám] Kẻ Chết Đuối (La Phi hệ liệt)- Chu Hạo Huy Empty [Truyện Ngắn Trinh Thám] Kẻ Chết Đuối (La Phi hệ liệt)- Chu Hạo Huy

Bài gửi by Lưu Hà Fri Oct 14, 2016 9:11 am

[Truyện Ngắn Trinh Thám] Kẻ Chết Đuối (La Phi hệ liệt)- Chu Hạo Huy Ke_dao10

Người Chết Đuối
(La Phi hệ liệt)
Tác giả: Chu Hạo Huy
Người dịch: Lưu Hà


Thời gian này La Phi được phân công tới giữ nhiệm vụ đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Long Châu, tiếp nhận xử lý một vụ trọng án. Trong quá trình xử lý phát hiện một số hiện tượng kỳ quái mà rất nhiều người không thể giải thích nổi. Có điều La Phi đã thông qua sự chỉ dẫn của những hiện tượng khác thường đó từng bước, từng bước một vạch trần toàn bộ sự việc.
Vụ án ban đầu hoàn toàn bình thường, không có gì khác lạ. Rạng sáng hôm nay, phòng cấp cứu, bệnh viện nhân dân thành phố Long Châu nhận một ca bệnh. Lúc nạn nhân được bạn đưa tới đã bị hôn mê do ngạt nước, nguy cơ đe dọa đến tính mạng. Bác sỹ tiến hành cấp cứu mất hơn mười phút, nhưng cuối cùng cũng đành phải bó tay nhìn một sinh linh từ giã cõi đời. Tiếp đó bệnh viện chuẩn bị làm thủ tục cho người chết thì bỗng dưng bạn đi cùng nạn nhân đột ngột biến mất. Bệnh viện bất đắc dĩ đành phải gọi 110 báo cảnh sát.
Cảnh sát khu vực Tiểu Lưu tới hiện trường trước tiên, kiểm tra nạn nhân không thấy dấu hiệu bị sát hại. Tiểu Lưu cho rằng nhiệm vụ của mình bây giờ chỉ là kiểm tra nhân thân, tìm được người thân của nạn nhân mà thôi. Từ chối điều tra sâu thêm, gây thêm phiền phức không cần thiết.
Tuy nhiên đến ngày hôm sau ngày phát sinh vụ việc, nghi vấn trong lòng Tiểu Lưu ngày càng nhiều hơn. Bởi vì không thể đánh giá được tính chất vụ án nên anh quyết định trước tiên dùng tư cách cá nhân nhờ cảnh sát hình sự La Phi giúp đỡ.
Sau khi nhận được điện thoại của bạn, La Phi lập tức tới bệnh viện nhân dân. Tại nhà xác, anh nhìn thấy thi thể kia. Đó là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc dù hình thể gầy gò, nhưng bắp thịt rắn chắc cho người khác có cảm giác rằng đó là một người đàn ông có sức vóc. Toàn thân anh ta ướt nhẹp từ trên xuống dưới, hơn nữa còn dính đầy bùn đất, vô cùng bẩn thỉu. Thậm chí từ trong mũi, miệng của tử thi nước bẩn cũng vẫn đang rỉ ra.
"Nguyên nhân tử vong là đuối nước, điều này bác sỹ có thể kết luận." Tiểu Lưu nói với La Phi.
La Phi gật đầu, điều này cũng hoàn toàn đồng nhất với phán đoán của anh. Anh cúi người, dí sát lỗ mũi vào thi thể, hít một cái thật sâu. Thấy Tiểu Lưu đang kinh ngạc nhìn mình, La Phi giải thích: "Bây giờ có thể bước đầu kết luận, anh ta không phải là chết đuối dưới sông. Sông trong thành phố Long Châu này, anh biết đó, vì nước vô cùng ô nhiễm, nên kiểu gì cũng phải có chút mùi hôi thối." (Lưu Hà: Chắc giống sông Tô Lịch ở VN)
Tiểu Lưu rất đồng tình với ý kiến của La Phi, nhưng ngay sau đó anh ta lại nhíu mày: "Không phải chết đuối dưới lòng sông? Vậy thì có thể ở những đâu được?"
"Giếng nước, hồ bơi, thậm chí cũng có thể là tháp chứa nước, vân vân." La Phi liệt kê từng chỗ: “Có điều tôi đề nghị anh đặc biệt chú ý vào những công trình xây dựng trên mặt đất, những chỗ đó bồn chứa nước cũng có thể làm người ta chết đuối”.
"Công trình xây dựng trên đất? Vì sao phải đặc biệt chú ý những chỗ đó chứ ?"
Cặp mắt La Phi sắc bén như lưỡi câu, chậm rãi quét qua thi thể:
“Qua cách ăn mặc đặc thù của nạn nhân, có thể thấy anh ta hẳn là đã phải lao động chân tay cực khổ thời gian dài, rất có thể là người thường xuyên lao động ngoài trời. Nhìn kỹ một chút nữa, phần áo ở eo ếch rõ ràng có nếp nhăn, có thể khẳng định 60% là dấu vết dây thừng bảo vệ để lại”
"Cho nên anh đoán rằng anh ta là thợ xây?"
"Chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi."
Lúc này La Phi lại phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt khẽ nhảy lên một chút: “Anh nhìn này, quần áo nạn nhân nơi cùi trỏ và đầu gối bị mòn rất nhiều, nhưng vậy có thể cho thấy công việc của anh ta thường xuyên phải làm trong tư thế nằm bò, điều này dường như lại có chút mâu thuẫn với việc đeo dây thừng bảo vệ”
Tiểu Lưu nghe những lời của La Phi thì trong đầu thoáng động nhưng vẫn chưa nghĩ được gì.
"Nhìn qua thi thể tạm thời chỉ có thể biết được những điều này." La Phi khẽ sờ lên cằm theo thói quen: "Bây giờ chúng ta phải thay đổi phương hướng một chút."
Mấy phút sau hai người tìm được bác sỹ tiếp nhận bệnh nhân tối hôm qua, La Phi cũng không hỏi nhiều về nạn nhân mà đặc biệt quan tâm tới việc biến mất của bạn anh ta.
Bác sỹ nhớ lại tình hình tối hôm qua: “Người kia nhìn có vẻ già hơn nạn nhân vài tuổi, vóc người cũng cao hơn một chút. Mặt vuông chữ điền, da đen kịt, tóc rối bù. Lúc đó thái độ của hắn có vẻ rất quan tâm tới tính mạng bệnh nhân. Có điều không hiểu tại sao, sau khi nạn nhân chết, hắn lại lẳng lặng bỏ đi”
“Ông nghe khẩu âm của hắn có phải người bản xứ không?”
"Không phải." Bác sỹ ra sức lắc đầu: "Hắn nói chuyện khẩu âm rất nặng, hình như là giọng Thiểm Tây."

"Thiểm Tây?" La Phi hơi suy tư trong chốc lát, rồi hướng mắt sang phía tiểu Lưu nói: "Một mình hắn không thể người không đưa nạn nhân đến bệnh viện, chắc chắn phải sử dụng phương tiện giao thông, anh có thể đi điều tra theo hướng này một chút."
“Sớm hôm nay tôi đã hợp tác với các tổng đài taxi thông báo tin tức, đêm qua đúng là hai người đó đã đi taxi”
" Tốt ." La Phi khen một tiếng, sau đó liền đi vào vấn đề mấu chốt "Bọn họ lên xe ở đâu?"
"Đường Minh Tháp. Tôi đã tra xét hiện trường một lần. Có chuyện kỳ quái nên tôi mới liền nghĩ phải tìm anh."
"Chuyện kỳ quái thế nào?" La Phi cảm thấy rất hứng thú.
"Theo lý thuyết thì bọn họ phải lên xe cách địa điểm hiện trường phát sinh sự việc đuối nước không xa. Có điều tôi đã kiểm tra chu vi một cây số quanh đó không hề có bất kỳ con sông, giếng nước, hồ bơi hay công trình xây dựng nào, ngay cả tháp chứa nước cũng không có, bởi vì nơi đó không phải là khu dân cư." Tiểu Lưu vừa nói vừa gãi gãi đầu.
“Thật sao?” La Phi đề nghị dứt khoát: "Bây giờ anh dẫn tôi tới xem qua một chút."
Đường đôi Minh Tháp tổng cộng có tám làn xe chạy, là một trong những đại lộ lớn nhất của thành phố. Con đường này xây dựng chủ yếu phục vụ cho khu chợ dược liệu của thành phố. Khu chợ dược liệu này cũng khá lớn trong cả nước nên ban ngày xe cộ đi lại trên đường vô cùng nhộn nhịp. Đối diện với khu dược liệu là một dãy cửa hàng lớn nhỏ san sát, quán cơm, tiệm tạp hóa, tiệm quần áo, vân vân, tả pín lù các loại mặt hàng, cái gì cần có cũng đều có đủ”
Tài xế taxi xác nhận hai người lên xe ở khoảng giữa đường Minh Tháp, đây cũng là khu vực náo nhiệt nhất của chợ dược liệu. Đúng là, chung quanh đó trong phạm vi tương đối không hề tồn tại một con sông, giếng nước hoặc bể chứa nước nào, không thể tưởng tượng lại có thể phát sinh sự việc đuối nước quanh đó
"Bây giờ anh nghĩ sao?" La Phi đứng ở ven đường, nhìn tới nhìn lui dòng xe chạy qua lại hỏi.
"Tôi cho là có thể có hai khả năng." Tiểu Lưu đã suy nghĩ rất lâu, lúc này nói chắc nịch: "Thứ nhất, có thể là án mạng."
"Án mạng sao?"
" Đúng. Nếu như là bị cưỡng bức dẫn tới ngạt nước, thì cũng không cần quá nhiều nước —— có lẽ chỉ cần một cái thùng nước là có thể làm được. Có thể hung thủ đã khống chế người bị hại, sau đó dí đầu nạn nhân xuống nước dẫn tới chết đuối. Còn việc trên người nạn nhân có nhiều bùn đất, rất có thể là hung thủ cố tình tạo hiện trường giả."
Theo như hướng suy đoán này của anh thì kẻ đưa nạn nhân tới bệnh viện nhất định là nghi phạm
"Đúng vậy."
"Chưa thuyết phục." Sau khi suy tư chốc lát, La Phi lắc đầu: "Anh không thể giải thích vì sao hắn lại đưa nạn nhân tới bệnh viện, sau đó lại lặng lẽ bỏ đi —— nói qua phán đoán thứ hai đi."
"Còn một khả năng, đó là nơi này vốn không phải hiện trường phát sinh vụ việc chết đuối. Vì một nguyên nhân nào đó, bạn của nạn nhân muốn che dấu địa điểm xảy ra chuyện, cho nên đã đi một đoạn đường khá dài mới bắt taxi từ chỗ này. Thật ra thì ý tưởng này tôi nghĩ đến và được củng cố qua những lời dẫn dắt của anh ở bệnh viện" Nói tới đoạn này Tiểu Lưu hơi có chút đắc ý: "Không biết chừng là tai nạn lao động? Nạn nhân là thợ thổ, chủ thầu vì muốn trốn tránh trách nhiệm, nên cố tình hành động như vậy?"
"Phán đoán này so với phán đoán thứ nhất có hợp lý hơn một chút. Có điều cũng vẫn có vấn đề. Đưa nạn nhân đến bệnh viện chỉ có một người, muốn cõng một người trưởng thành trên lưng đi một quãng đường dài là rất khó khăn, cũng sẽ kéo dài thời gian rất lâu. Nếu đúng là tai nạn lao động, chủ thầu hẳn muốn cứu người thật nhanh để tránh trách nhiệm, nên điều này cũng không thực sự hợp lý." La Phi phân tích cẩn thận.
"Điều này cũng đúng." Tiểu Lưu chán nản bĩu môi: " Được rồi, Anh đừng hỏi tôi nữa. Anh là chuyên gia, nói qua suy luận của anh một chút đi."
La Phi không vội: "Chúng ta đi vòng quanh một chút đã."
Hai người một trước một sau, hòa vào dòng người nhộn nhịp trong khu chợ dược liệu. Biển hiệu "Cửa hàng Vương Ký Trùng Thảo" xuất hiện trước mắt họ, đây là một cửa hàng rất lớn, diện tích có đến xấp xỷ ngàn mét vuông, vì nằm ngay mặt đường Minh Tháp nên có thể nói nó đã chiếm cứ được địa điểm hoàng kim nhất trong khu vực, hiển nhiên chủ cửa hàng không phải là người bình thường
Trong cửa hàng trùng thảo hình như đang có cãi cọ giữa một nhà bán sỉ với nhân viên cửa hàng. Qua lời qua tiếng lại giữa hai người, La Phi có thể đoán được: Nhà bán sỉ kia muốn lấy hai mươi cân trùng thảo, nhưng ngoài cửa hàng hiện giờ không đủ. Hiện giờ ông chủ lại không có ở đây nên không thể vào được kho lấy, vì vậy phát sinh cãi cọ.
Nhân viên cửa hàng không thể tự quyết định, lại càng không thể đắc tội với khách hàng, chỉ đành kêu khổ: " Dạ, phòng kho thì ở ngay bên cạnh, chỗ đó ngài cũng biết, trừ ông chủ ra, không ai được vào."
La Phi nhìn theo ánh mắt người nhân viên sang phía phòng kho, đó là một gian phòng nhỏ, bốn bề và mái nhà đều được ghép bằng tấm thép, trên cửa khóa bằng mật mã chống trộm, muốn tự do ra vào, đương nhiên là không thể.
Trên thị trường trùng thảo giá sỉ là năm chục ngàn tệ một cân, cái phòng kho nho nhỏ này trữ dễ cũng đến mười triệu tệ, bảo vệ nghiêm mật như vậy cũng không phải là quá đáng.
Qua cửa hàng trùng thảo, hai người đi vòng quanh chợ dược liệu một vòng nhưng cũng không phát hiện điều gì đặc biệt. Hỏi những lái buôn xung quanh hay người trong thành phố có từng nghe đồn ở đây có người chết đuối không thì họ đều lắc đầu ngơ ngác. Những người này ban ngày họ đều lao động cật lực, chuyện xảy ra giữa đêm khuya, giữa lúc họ đang chìm trong giấc mộng, khó trách họ không hề hay biết.
Sau khi từ chợ dược liệu đi ra, La Phi bắt tay sau lưng, đi qua đi lại bên vệ đường. Tiểu Lưu biết anh ta đang tập trung tinh thần suy kuận nên lẳng lặng đứng bên cạnh, không dám quấy rầy.
"Tôi cho rằng hiện trường đầu tiên của vụ việc chắc chắn ở gần đây." Sau một hồi lâu, cuối cùng La Phi cũng lên tiếng: "Theo như lời của bác sỹ, lúc nạn nhân đến bệnh viện trong tình trạng ngạt nước nhưng vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, quá trình tử vong vì đuối nước đến rất nhanh, đại khái là không quá một giờ. Trong thời gian ngắn như vậy, cơ có thể loại bỏ khả năng hiện trường vụ việc đã được di rời"
"Chuyện này đúng là rất kỳ quái ?"
Nhìn dáng vẻ ngơ ngác, bứt rứt của Tiểu Lưu, La Phi bật cười: "Kỳ quái thật ra thì cũng không phải là chuyện xấu. Chuyện càng ly kỳ, câu trả lời càng dễ xuất hiện. Khi tôi làm án, chỉ sợ chuyện phổ thông không có gì đặc biệt, vì nếu là như vậy sẽ rất khó tìm ra manh mối."
"Có điều chuyện này không đơn giản là kỳ quái, mà căn bản là không thể." Tiểu Lưu lẩm bẩm, "Quang đây căn bản không hề có nước, tại sao có thể có người bị chết đuối chứ ?"
"Anh không nhìn thấy không có nghĩa là không có." La Phi nheo mắt: "Chuyện bây giờ đã vô cùng đơn giản, chỉ cần chúng ta tìm được nước ở gần đây, câu trả lời mà ta muốn sẽ xuất hiện."
"Nước ở đâu?" Tiểu Lưu nhìn vu vơ vòng quanh, ngơ ngác không hiểu.
"Anh khỏi tìm. Anh quên mất một điều, có lẽ tôi cần nhắc anh một chút." Khuôn mặt La Phi lúc nói tỏ ra vô cùng bí hiểm.
Tiểu Lưu luôn miệng thúc giục: "Nói mau đi."
La Phi cười không nói, chân khẽ đạp đạp mặt đất.
Tiểu Lưu ban đầu hơi sững sốt một chút, nhưng ngay sau đó đã hiểu ra: "Ý anh là..."

" Không sai, phía dưới này thì có nước."
"Nước ngầm?" Tiểu Lưu ngạc nhiên há hốc miệng, "Nước ngầm làm sao có thể dìm chết người?"
"Bác sỹ nói người bỏ trốn kia có khẩu âm của người Thiểm Tây, nạn nhân chắc cũng là đồng hương."
"Cái này thì có liên quan gì?" Tiểu Lưu càng lúc càng cảm thấy mơ hồ.
"Anh không phải cảnh sát hình sự, nhiều thứ không biết cũng phải thôi." La Phi giải thích một chút: "Rất nhiều loại hình phạm tội có thuộc tính địa phương. Tỷ như Vân Nam bán ma túy, Phúc Kiến chuyên lừa đảo, Quảng Đông hay cướp giật vân vân. Giống vậy, Thiểm Tây cũng có một loại tội phạm đặc biệt."
"Là cái gì?" Tiểu Lưu hứng thú, chưa nghe hết liền hỏi.
"Trộm mộ."
"Trộm mộ?"
"Đúng. Cái này gọi là "Mười một hướng cố đô". Khu vực Tây An trộm một hành động vô cùng ngang ngược. Kẻ gian trộm mộ nơi này được công nhận vì toàn bộ khu vực đó đều là đồng nghiệp, bọn chúng kinh nghiệm phong phú, hành động quỷ quyệt, chu toàn". Ánh mắt La Phi lấp lánh nhìn tiểu Lưu, hiển nhiên là đang muốn kích thích suy nghĩ của đối phương.
"Anh nói là bọn chúng cũng đào ở dưới này?" Tiểu Lưu bị phỏng đoán này làm cho trợn mắt há hốc mồm.
La Phi khẽ gật đâù một cái: "Anh còn nhớ những điểm đặc thù trên thi thể nạn nhân chứ ? Nghĩ lại xem: Bên hông buộc dây thừng, cúi mình bò, khó nhọc đào từng chút tới phía trước. Những hành động này vừa vặn trùng khớp với quan sát của chúng ta. Có điều bọn họ đã thất bại, bọn họ không cẩn thận đào trúng mạch nước ngầm dẫn tới người nhỏ con kia bị chết chìm, đồng bọn thấy hỏng chuyện, sợ bại lộ nên vội vã bỏ đi"
"Đúng vậy, lý luận này có thể rất thuyết phục. Có điều ở đây chắc chắn không có mộ cổ, bọn họ đào đạo làm gì chứ?"
"Câu trả lời là ở chỗ đó." La Phi chỉ chỉ chợ dược liệu cách đó không xa "Cái kho cất giữ trùng thảo đó, bốn bề cùng với trần nhà đều là tấm thép kiên cố, nếu muốn xông vào, ngoài đào địa đạo còn có cách nào khác chứ ? Trùng thảo trong kho đó chắc chắn giá trị kinh người, đủ để kích thích bọn chúng lớn gan làm ra hành động điên cuồng như vậy".
Phân tính của La Phi hợp tình hợp lí khiến cho Tiểu Lưu bỗng dưng có cảm giác chán nản, quay đầu nhìn xung quanh, quả thực khó có thể tưởng tượng dưới mặt đường ở nơi "ngựa xe như nước, áo quần như nêm" này lại đang tồn tại một cái đường hầm bí ẩn.

"Bây giờ chắc chắn là anh muốn biết cửa chính vào hầm là ở đâu chứ ? " La Phi đã nhìn thấu tâm tư đối phương, cười híp mắt nói: " Anh nhìn sang phía đối diện một chút, có phát hiện điều gì khác thường không?"

Tiểu Lưu trợn to hai mắt, đối diện bên đường ánh nắng tươi sáng, từng cửa hàng nhỏ sắp hàng ngay ngắn, người đến người đia tấp nập, có chỗ nào khác thường chứ ?
La Phi chờ đợi giây lát, thấy Tiểu Lưu vẫn không phát hiện được gì, không nhịn được khẽ thở dài "Xem ra đúng là anh không thích hợp làm hình cảnh rồi. Bây giờ đang là 11 giờ sáng, là thời điểm lưu lượng khách ra vào lớn nhất trong ngày, nhưng 'Quán cơm Duyệt Lai' bên kia vẫn cửa đóng then cài còn buông cả rèm cừa, anh không cảm thấy kỳ lạ sao?"
"Không phải chỉ một cửa hàng này nha, còn mấy ky ốt khác cũng đang đóng cửa mà. Có thể ông chủ chợ dược liệu mướn mấy ky ốt này làm phòng kho, có gì mà kỳ lạ chứ?"
"Anh để ý chút sẽ thấy vị trí của cửa hàng này thẳng ngay với phòng kho của của hàng trùng thảo..."
"A!" Cuối cùng thì Tiểu Lưu cũng bừng tỉnh hiểu ra
Lần này tiểu Lưu cuối cùng mở ra khiếu, bừng tỉnh hiểu ra, "Thì ra là vậy! Đây chính xác là cửa ra của đường hầm"
La Phi chỉ thờ ở nói: "Nếu như tôi là hai kẻ gian trộm mộ kia, tôi nhất định sẽ lựa chọn như vậy. Trong lúc chúng ta giải quyết các nghi vấn, nêý có thể đặt mình vào vị trí của nghi phạm thì có thể giải quyết được quá nửa nghi vấn rồi"

"Ai da, tôi thật tình nể phục anh." Từ trong thâm tâm Tiểu Lưu trào lên một niềm cảm khái nói "Có điều chúng ta liền qua đó kiểm tra một chút, mặc dù suy đoán của anh rất xuất sắc nhưng không chừng vẫn có sai lệch?"
La Phi và Tiểu Lưu cùng phối hợp tiến vào cửa hàng đang đóng chặt kia. Tình hình bên trong hoàn toàn chứng thực cho suy đoán của La Phi. Không gian hơn mười mét vuông bên trong, xếp gọn gàng hơn trăm bao tải, bên trong tất cả đều chứa đầy đất bùn. Ở góc tường, một cửa vào đường kính ba, bốn mươi centi mét bất ngờ hiện ra trước mắt, có thể thấy trên lối vào nhỏ hẹp đã rỉ ra đầy nước ngầm, trong căn phòng nhỏ ngổn ngang đầy các loại thiết bị, dây thừng, máy hút khí, công cụ đào bới.
Công việc điều tra sau đó diễn ra tương đối đơn giản. Theo hoàn cảnh phản ánh, hai người đàn ông gốc Thiểm Tây tháng trước mướn cửa hàng, sau đó thì "Thâm cư giản xuất" (thành ngữ dạng như ru rú xó bếp), cửa hàng cũng thường xuyên đóng chặt, không ai biết họ đang bí mật tiến hành một công trình vĩ đại thế này.
Sau đó La Phu mời chuyên gia địa chất tới kiểm nghiệm. Toàn bộ công trình đã tiến hành được quá nửa, kỹ thuật đào đường hầm tương đối cao minh, tiếc là vì đạo tặc tránh nền móng đường Minh Tháp đành phải mạo hiểm gia tăng độ sâu, cuối cùng thất bại trong gang tấc.
Đối với việc không thể kịp thời phát hiện chuyện khuất tất Tiểu lưu cảm thấy vô cùng hối tiếc, đã bỏ lỡ cơ hội bắt kẻ phạm tội bỏ trốn. Có điều La Phi cũng không vội: "Ý tưởng to gan lớn mật như vậy, kỹ thuật sao siêu như vậy. Hai gã đạo tặc này chắc chắn không thể là mới phạm tội lần đầu, chỉ cần mô tả lại chân dung kẻ phạm tội bỏ trốn cho cảnh sát Thiểm Tây tra một chút những kẻ có tiền án, chắc chắn thân phận thật sự của hắn sẽ rất nhanh sáng tỏ thôi".
Một tuần sau, đạo tặc bỏ trốn quê quán Tây An bị bắt tại thôn, La Phi mặc dù không tham dự quá trình vây bắn này nhưng tiến triển của vụ việc sớm đã nằm trong dự liệu của anh rồi.

(hoàn)
Lưu Hà
Lưu Hà
Admin

Tổng số bài gửi : 164
Points : 400
Reputation : 1
Join date : 09/09/2016

https://lachoncoc.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết